Sài-gòn, 04.09.20.
Quanh mình là đêm đen…
Quanh mình là đêm đen
tĩnh lặng và tịch mịch
mùi gỗ vây tứ bề
chân tay như bất động
khói hương này ai thắp
đèn sáng này ai châm
vọng từ phía cuối trời
còn nghe tiếng khóc lóc
kèm với “lời” nức nở
trong muôn tiếng cầu kinh.
Quanh mình vẫn đêm đen
đâu còn nghe thang khóc
đâu còn tiếng thở than
đâu còn ai tưởng nhớ
đâu còn lời kinh cầu
chỉ một lũ dòi bọ
rút rĩa tấm thân tàn
nghe tiếng mưa xối đất
ẩm móc xông vào mũi
thối rửa cứ dâng tràn.
Quanh mình mãi đêm đen
dù mặt trời chói loá
dù trăng sao chiếu toả
dù ánh đèn rạng rỡ
dù nhang nến chưa tàn
quanh mình vẫn đêm đen.
Hôm qua là hôm qua
Hôm nay hay mai nữa
Vẫn cứ mãi đêm đen
Vẫn cứ mãi đêm đen.