Sài-gòn, 29.08.20
Ta say cùng trời đêm mịt mờ…
Ta say cùng trời đêm mịt mờ
trên lối về chẳng trăng sao dẫn lối
trên giường êm với vòng tay trống
trên hơi thở biết ta vẫn còn đây
giàn hoa giấy cứ dửng dưng đua nở
mà đời mình cứ rong ruổi ngược xuôi
nồng hương ly rượu ta nhấp
cạn ý vì trí ta vơi
biết mai còn đủ sức bước
biết mai còn gánh nổi giang san
vui vì nép trong khoái lạc dần tàn
vui vì nép trong hân hoan dần tắt
có ai biết một sớm buông tay
đếm ngày dài trên cõi dương thế
ồ hoá ra ta chết, như thể ta chưa sống trọn ngày nào
ồ hoá ra ta sống, như thể ta chẳng chết một lần.